Việc nhận con nuôi là một vấn đề pháp lý quan trọng, không chỉ liên quan đến quyền lợi và nghĩa vụ giữa người nhận nuôi và người được nhận nuôi, mà còn liên quan đến các quy định chặt chẽ của pháp luật nhằm bảo đảm quyền trẻ em và sự ổn định trong gia đình. Trong thực tế, nhiều trường hợp người thân trong gia đình, như cô ruột, mong muốn nhận cháu ruột làm con nuôi vì lý do nhân đạo hoặc điều kiện chăm sóc tốt hơn. Vậy cô ruột có được nhận cháu làm con nuôi không? Cùng Luật Thịnh Hải tìm hiểu vấn đề này nhé!
Theo Điều 8 Luật Nuôi con nuôi 2010, đối tượng được nhận làm con nuôi bao gồm:
- Trẻ em dưới 16 tuổi;
- Người từ đủ 16 đến dưới 18 tuổi, nếu được:
+ Cha dượng, mẹ kế nhận làm con nuôi;
+ Cô, cậu, dì, chú, bác ruột nhận làm con nuôi.
Như vậy, nếu người cháu dưới 18 tuổi và là cháu ruột của người nhận nuôi, thì hoàn toàn có thể được nhận làm con nuôi theo quy định của pháp luật.
Theo Điều 14 Luật Nuôi con nuôi, người nhận con nuôi nói chung cần đáp ứng các điều kiện sau:
- Có năng lực hành vi dân sự đầy đủ;
- Hơn con nuôi ít nhất 20 tuổi;
- Có điều kiện về sức khỏe, kinh tế, chỗ ở phù hợp để bảo đảm việc chăm sóc, nuôi dưỡng và giáo dục con nuôi;
- Có tư cách đạo đức tốt.
Tuy nhiên, khoản 3 Điều 14 quy định ngoại lệ đối với trường hợp cô ruột nhận cháu ruột làm con nuôi:
“Trường hợp… cô, cậu, dì, chú, bác ruột nhận cháu làm con nuôi thì không áp dụng quy định tại điểm b và c khoản 1 Điều này.”
Điều này có nghĩa cô, cậu, dì, chú, bác ruột:
- Không yêu cầu phải hơn cháu 20 tuổi;
- Không bắt buộc chứng minh đầy đủ điều kiện kinh tế, chỗ ở (mặc dù điều kiện này vẫn nên có để bảo đảm lợi ích tốt nhất cho trẻ).
Tuy vậy, người nhận nuôi vẫn phải có năng lực hành vi dân sự và tư cách đạo đức tốt, và không thuộc các trường hợp cấm nhận con nuôi như: đang chấp hành hình phạt tù, chưa xóa án tích về các tội danh nghiêm trọng, đang bị hạn chế quyền của cha/mẹ, v.v.
Như vậy, Cô ruột hoàn toàn có thể nhận cháu ruột làm con nuôi nếu cháu dưới 18 tuổi và người cô có đủ điều kiện về năng lực hành vi dân sự và tư cách đạo đức. Đây là quy định thể hiện tính nhân văn của pháp luật, cho phép người thân gần gũi tiếp tục chăm sóc, bảo vệ và nuôi dưỡng trẻ em trong hoàn cảnh đặc biệt, góp phần giữ gìn sự gắn kết gia đình và đảm bảo quyền trẻ em.